Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già


Phan_14

Tôi đã nghe nhiều lời khen từ miệng đàn chị lắm rồi, nhưng từ ngày đầu tiên đi theo chị ấy phụ việc đã biết những lời đó hoàn toàn không đáng tin.

Chị ấy cười tươi hơn “Trước kia chị cứ nghĩ Bùi Lương Vũ đùa, không ngờ em thực sự có năng lực. Vậy được, chị giao cho em thêm một nhiệm vụ nữa.”

“Nhiệm... Nhiệm vụ gì?” Tôi lập tức đề cao cảnh giác, “Chị à, lần này em chỉ là may mắn thôi...”

“Không phải chuyện lớn gì, thực ra cũng xem như thưởng cho em ấy mà. Lễ hội văn hóa lần này hội học sinh có tham gia vài tiết mục, em làm đại diện cho tổ ngoại giao chúng ta đi.”

“Chị... Chị không đùa với em đấy chứ?” Tôi dè dặt hỏi.

“Chuyện này có gì hay mà đùa? Em chuẩn bị đi, đến lúc đó đừng làm mất mặt nhóm chúng ta đấy. Nhưng chị tin nhất định em sẽ khiến mọi người sửng sốt.” Lòng tin của chị ấy đối với tôi chưa bao giờ cao như thế.

Tôi đau lòng nói, “Chị ơi, cái này em thực sự không làm được. Em chẳng biết gì hết. Tổ của chúng ta có nhiều nhân tài như vậy, chị cử ai chứ đừng cử em.”

“Họ đều tham gia rồi còn gì? Đây cũng là cho em cơ hội. Chị biết em khiêm tốn nhưng em đừng từ chối nữa. Quyết định vậy nhé.” Chị ấy cầm tay tôi, “Chị đi ăn cơm trước đây.”

“Chị...” Tôi kêu lên bằng giọng vừa tuyệt vọng vừa tha thiết, muốn làm chị ấy rủ lòng thương. Thế nhưng dù có kêu thảm thương thế nào đi chăng nữa cũng không cản được bước chân của đàn chị.

Tôi thì có tài nghệ gì?

Chơi đàn? Múa? Diễn kịch?

Tôi chẳng biết cái nào hết.

Trừ lần nghỉ hè năm lớp Mười, vì tò mò nên đi học hai khóa đàn guitar cùng Gia Hinh, ngoài ra tôi không tiếp xúc với nhạc cụ nào nữa.

Một kẻ bị giáo viên huấn luyện quân sự chê là chân tay không cân đối như tôi thì không có tư cách gì mà múa.

Diễn kịch? Tôi có thể giả vờ cười, còn có thể nói dối, đây có được tính là năng khiếu không? Nhưng ai thèm xem tôi giả vờ cười hay nói dối chứ?

Về loại hình nghệ thuật mà đa số quần chúng đều biết như hát... Tôi có cả một kỷ niệm đáng nhớ vô cùng.

Trước kia mỗi lần mọi người đi hát karaoke, tôi luôn ngồi trong góc chơi một mình. Bởi vì tôi biết rõ khả năng của bản thân đến đâu.

Sau đó có một lần bị ép đến không còn đường lui, cuối cùng tôi cũng phải thỏa hiệp “Vậy tớ hát bừa một bài, nếu khó nghe thì đừng có trách.”

Mọi người đều gật đầu lia lịa. La Duy còn nói, “Em cứ hát đi. Dù em hát không hay thì vào tai anh cũng thành tiếng vọng của thiên đường.”

Tôi được khích lệ, liều mình chọn một bài hát cảm thấy quen thuộc nhất. Đó là bài Dũng Khí của Lương Tịnh Như.

Nhạc dạo nổi lên, mọi người đều trật tự. Tiêu Thục Thận*1 trẻ trung xinh đẹp xuất hiện trên màn hình, đó là một cô gái tự tin và dũng cảm.

Chữ xuất hiện, tôi bắt đầu hát.

“Cuối cùng em cũng đã quyết định

Mặc kệ lời người ta nói

Chỉ cần anh cũng kiên quyết mà thôi...”

Ừm, nhạc hơi nhanh. Tôi hát không kịp, nhưng cố gắng thì vẫn đuổi được. Tôi nhìn phản ứng của mọi người. Vẫn tốt, đều rất bình thường, xem ra cũng không khó nghe như tôi tưởng. Tự tin của tôi tăng vọt, liền tiếp tục hát:

“Em nguyện theo anh đến chân trời góc bể.

Em biết tất cả đều không dễ dàng

Nhưng trái tim vẫn tự thuyết phục bản thân

Chỉ sợ anh bất chợt nói từ bỏ...”

Tôi hát chữ “bỏ” không ra hơi. Quay đầu lại thì thấy mỗi người một vẻ mặt, nhưng vẫn dùng tay ra dấu khích lệ tôi hát tiếp.

Tôi lại quay lên, tập trung vào bài hát:

“Tình yêu thực sự cần dũng khí

để đối diện với miệng lưỡi thế gian

Chỉ cần một ánh mắt khẳng định của anh

Tình yêu của em đã trở nên ý nghĩa...”

...

Hát xong bài, tôi thở phào ra. Ôi, tôi thực sự không đủ hơi, thỉnh thoảng vẫn không bắt kịp nhạc. Nhưng xét tổng thể thì vẫn tốt hơn trong tưởng tượng của tôi.

Tôi quay đầu lại, chuẩn bị tiếp nhận những lời tán dương như trong tưởng tượng thì thấy đám người phía sau đã cười lăn lộn trên sofa.

Thấy tôi quay lại, bọn họ cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Không biết là ai mở đầu, sau đó tất cả đều cười ầm lên.

“Ôi trời ơi, ban đầu tớ còn tưởng cậu ấy không phải đang hát mà là đang đọc ca từ...”

“Chết cười mất thôi. Chẳng có câu nào đúng nhạc cả...”

“Cha mẹ ơi, thử hỏi nếu Lương Tịnh Như mà ở đây liệu có khóc thét lên không? Quá sỉ nhục mà.”

Tống Kỳ Phong còn cười điên cuồng tiếp lời, “Cô ấy sẽ nói, đều là họ Lương với nhau cả, sao giọng hát lại chênh lệch như thế?”

Chỉ có La Duy vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng mặt cũng đã đỏ gay vì nhịn cười.

Tôi ai oán nhìn anh, “Anh muốn cười thì cứ cười đi.”

Anh lắc đầu nguầy nguậy, “Có gì đáng cười chứ? Anh thấy rất hay mà. Về sau em đừng hát cho những kẻ phàm tục này nghe nữa.”

Tôi nhìn những người bên cạnh vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường, nở một nụ cười, nói, “La Duy...”

Anh vội đáp lại, “Đây. Anh đây.”

Tôi vẫn tiếp tục cười, “Em phát hiện ra, trên thế gian này, anh là người...”

“Là người tốt với em nhất phải không? Em nói thế làm anh ngại quá.” Anh chủ động tiếp lời.

Tôi mặc kệ anh, nói tiếp, “Trên thế gian này, anh là người dối trá nhất.”

Vậy mới nói, để tôi hát thì khác nào tạo nên một tấn bi kịch, một cơn ác mộng kinh hoàng.

Chương 15: Không Hát Có Được Không

 

Tôi gọi điện kêu khổ với La Duy. Anh ở đầu dây bên kia thoải mái nói, “Không sao đâu, không sao. Chẳng qua chỉ là một bài hát thôi mà, em cho bọn họ mở mang kiến thức đi.”

“La Duy kia, anh đang mỉa em đấy à?”

Anh vội cười cầu hòa, “Sao thế được? Bùi Lương Vũ là chủ tịch hội học sinh kia mà? Lúc tuyển chọn bảo anh ấy loại em ra là được.”

Tôi nghĩ một chút rồi nói, “Vậy cũng đúng. Em chỉ sợ anh ấy chẳng thèm quan tâm.”

“Không sao, em phải tự tin vào bản thân mình chứ. Chỉ cần nghe giọng hát của em xong, cho dù anh ấy mặc kệ thì người khác cũng sẽ không để yên.”

“Thế chẳng phải em sẽ bị xấu mặt trước đám đông à?”

“Khoan khoan, em bình tĩnh đã. Dù sao cũng không phải lần một lần hai...”

“Cũng đúng”. Tôi gật gù, nhưng lập tức phản ứng lại, “La Duy, anh nói gì hả?”

Tôi và La Duy bàn bạc mãi, cuối cùng cũng chọn được bài “Đu Quay Ngựa Gỗ” của Vương Phi*1. La Duy nói bài này rất dễ hát, cũng không quá cao. Tuy tôi vẫn nghi ngờ, nhạc của Vương Phi làm gì có chuyện dễ hát, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý.

Tôi tin, dựa vào tai nghe nhạc của số đông, tôi chắc chắn sẽ không được chọn. Nhưng dù phải tự đi bêu riếu mình, tôi cũng sẽ không để bị mất mặt quá. Mấy hôm sau đó tôi tải bài “Đu Quay Ngựa Gỗ” về iPod nghe nhiều lần.

Cuộc tuyển chọn tiến hành ở hội trường của trường, đồng chí Bùi Lương Vũ làm giám khảo chính, nghiêm trang ngồi ở giữa. Tôi thấp thỏm ngồi một bên đợi. Trên sân khấu, cứ chốc lát lại có một khúc độc tấu nhạc cụ, một dàn hợp tấu giao hưởng, một bài đơn ca, một điệu múa cổ truyền, khiêu vũ hiện đại, múa ba-lê, còn có một màn tiểu phẩm hát nói, thậm chí còn có diễn tuồng...

Khi nữ sinh đại diện tổ thư ký hát xong bài Hero, tiếng vỗ tay dưới khán đài suýt nửa làm nổ cả hội trường. Tôi càng xem càng thấy xấu hổ, chỉ hận không thể đi sửa tên tiết mục ngay. Tôi không phải tới hát, tôi tới đây để làm trò hề.

Ý đồ muốn lén trốn đi vừa nảy ra trong đầu thì chị tổ trưởng ngồi cạnh Bùi Lương Vũ dường như cảm thấy gì, lập tức quay đầu nhìn tôi. Ánh mắt ấy vừa có động viên, vừa tràn đầy uy hiếp.

Tôi càng ngượng. Đàn chị thực sự không hiểu, tôi mà lên sàn thì mới là làm chị ấy mất mặt.

“Tiết mục tiếp theo, mời bạn Lương Mãn Nguyệt của tổ ngoại giao lên sân khấu.”

Tôi ngập ngừng đứng lên, chậm chạp đi về phía trước, mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề, đúng là đang cố vùng vẫy trước khi chết.

Nhưng đàn chị và Bùi Lương Vũ đều không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của tôi, cả hai đều cười tươi tắn. Chắc họ đang đợi xem tôi làm trò hề đấy mà.

Được rồi, tôi thua, tôi từ bỏ.

Tôi hít sâu một hơi. Chết thì chết, sợ gì chứ.

Tôi cầm micro lên, “Mình... Mình có thể chỉ biểu diễn cho ban giám khảo xem thôi có được không?”

Yêu cầu này mặc dù có hơi quá đáng, nhưng tôi thực sự không muốn mất mặt trước nhiều như vậy. Càng ít người càng tốt. Mọi người ở dưới nhìn nhau, vài người ở hàng ghế đầu tiên bắt đầu xì xào.

Tôi nhìn chằm chằm Bùi Lương Vũ. Bùi Lương Vũ, anh nhất định phải giúp em.

Sau một cuộc trao đổi ngắn, Bùi Lương Vũ cầm micro nói, “Nếu bạn học này đã yêu cầu, vậy mời những người không phận sự đang có mặt trong hội trường tạm thời tránh mặt một chút. Chúng tôi sẽ công bố sau khi có kết quả tuyển chọn.”

Tôi đứng trên khán đài, liên tục cúi đầu. Tự tôi cũng biết mình quá quái dị. Nhưng các bạn học ơi, xin hãy tin tưởng tôi, không nghe tôi hát mới là có lợi cho các bạn.

Thật may trước khi tiết mục của tôi bắt đầu, người trong hội trường không còn nhiều nữa. Mặc dù có một vài người cằn nhằn nhưng sau đó vẫn rời khỏi. Cuối cùng hội trường chỉ còn vài nhân viên sân khấu ở lại. Tôi gật đầu đầu với người phụ trách âm nhạc, ý nói đã chuẩn bị xong. Cậu ấy liền bắt đầu.

“Dưới vẻ ngoài lộng lẫy và ánh đèn rực rỡ, em tựa như ngựa gỗ nơi thiên đường này...”

Hát xong một bài, những người ở dưới đã hóa đá toàn bộ. Mặt tôi đỏ đến tận mang tai. Sao có thể chứ? Tôi cũng đã luyện mấy ngày nay rồi mà. Tuy tôi biết chắc chắn sẽ không hay, nhưng cũng làm gì đến nổi không nghe nổi...

Về sau đàn chị nói cho tôi biết, đó là lần đầu tiên trong đời chị ấy nghe thấy có người hát “Đu Quay Ngựa Gỗ” chỉ với đúng một nốt như vậy. Chị ấy nói, “Thực sự là không có nhạc điệu gì hết.”

Đúng là không có nhạc điệu. Quả nhiên là vẫn không có tiến bộ gì.

Được một lúc, Bùi Lương Vũ đưa hai tay lên, bắt đầu vỗ tay. Đàn chị lúc này mới hoàn hồn, liền hoan hô theo. Những người khác thấy thế cũng vỗ tay ầm ầm.

Tôi chết lặng. Bùi Lương Vũ cầm micro nói, “Giọng hát của bạn này thực sự quá đặc biệt. Lát nữa chúng tôi sẽ báo kết quả cho bạn.”

Đây là ý gì chứ? Sao không nói thẳng với tôi là game over đi? Nhưng Bùi Lương Vũ cũng không hiểu ý tôi, tôi chỉ có thể tức giận mà đi xuống sân khấu, đưa micro cho nhân viên hậu trường.

Hai ngày sau đó Bùi Lương Vũ vẫn trốn tôi. Không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, cũng không đi ăn cơm cùng tôi nữa.

Tôi bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ anh ấy có bạn gái mới?

Lúc đàn chị đưa cho tôi bảng danh sách tiết mục, tôi mới biết tại sao mấy ngày nay Bùi Lương Vũ khác thường. Đó là do anh ấy đã trở mặt với tôi. Trước kia đã nói rõ là sẽ không chọn tôi, vậy mà bây giờ thì sao?

Trên tờ giấy có tên “Danh sách các tiết mục biểu diễn trong đêm khai mạc lễ hội văn hóa lần thứ XX của Đại học X”, ở phần cuối cùng ghi rõ: “Số 10. Đu Quay Ngựa Gỗ - Lương Mãn Nguyệt.”

Đàn chị không những mặc kệ tôi, còn vui vẻ nói, “Đây là chị và Bùi Lương Vũ phải vất vả lắm mới giành được cho em đấy. Tuy giọng hát của em còn có chút khuyết điểm, nhưng còn một thời gian nữa mới đến đêm khai mạc, em có thể luyện tập thêm.”

Vẻ mặt của chị ấy rõ ràng là đang muốn nói, em xem chị đối với em có tốt không? Cảm ơn đi, mau cảm ơn chị đi.

Tôi nắm chặt tờ danh sách tiết mục trong tay, cố gắng kiềm chế khao khát muốn xé tan nó.

Bùi Lương Vũ bị tôi chặn đường khi tan học. Bạn học bên cạnh anh còn cười tươi bắt chuyện với tôi, “Cái đuôi, mấy ngày không gặp em rồi nhỉ?”

Tôi không đếm xỉa đến bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Bùi Lương Vũ. Những người khác thấy tình hình căng thẳng liền vội vã chào tạm biệt rồi chuồn đi mất.

Bùi Lương Vũ bày ra vẻ mặt ngây thơ, mỉm cười nhìn tôi nói, “Đi ăn cơm thôi. Anh không gọi em, nhất định là em lại không ăn uống đàng hoàng rồi.”

“Bùi Lương Vũ, anh sẽ bị quả báo!” Tôi nhìn anh, gằn từng tiếng một.

“Anh làm sao?” Anh vẫn trưng ra vẻ vô tội.

Tôi liền ngồi thụp xuống, che mặt nghẹn ngào, “Em sẽ mách với La Duy là anh bắt nạt em!”

Chắc chắn là Bùi Lương Vũ không sợ La Duy, nhưng anh ấy nhất định sẽ sợ nước mắt con gái. Quả nhiên anh cuống lên, muốn đỡ tôi dậy, “Sao thế? Em đừng khóc.”

“Anh muốn em làm trò cười cho người ta đúng không?” Tôi vừa giả vờ khóc lóc vừa lên án anh.

“Sao anh lại muốn em làm trò cười cho người khác được? Đây là do tổ trưởng của em khăng khăng yêu cầu...”

“Nhất định cũng có phần của anh! Anh chỉ toàn trêu chọc em!”

“Em đừng khóc, chiều nay anh sẽ báo với bọn họ hủy bỏ tiết mục này là được chứ gì?”

“Thật không?”

“Thật.” Anh đảm bảo.

“Vậy được rồi.” Tôi thoải mái đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra, “Đi, mời em ăn một bữa thật ngon.”

“Lương Mãn Nguyệt, em lừa anh!”

“Em lừa anh cái gì? Em đứng lâu mỏi quá, muốn ngồi nghỉ một lúc thì làm sao?”

“Lương Mãn Nguyệt, sao con lại học người ta xấu xa như thế chứ! Khuê nữ của bố ơi, con học đứa nào thế? Để bố đi dạy cho nó một trận.”

“Ai là khuê nữ nhà anh? Đừng có làm người ta buồn nôn nữa!”

Giải quyết xong chuyện này, tôi như thể bỏ được tảng đá trong lòng xuống, đến bước chân cũng nhẹ tênh.

Buổi chiều khi tôi đang giặt quần áo thì Bùi Lương Vũ gọi điện đến.

“Mãn Nguyệt ơi, anh xin lỗi em.”

Trong lòng tôi chợt lạnh buốt, “Sao thế?”

“Bản danh sách tiết mục đã được gửi cho bên công ty tài trợ rồi. Lúc chiều khi bọn anh bàn chuyện đổi tiết mục, họ không đồng ý. Họ nói nhất định phải là em.”

Công ty tài trợ! Tôi như bị sét đánh ngang tai.

Cúp điện thoại của Bùi Lương Vũ xong tôi lập tức gọi điện cho anh. Chuông đổ nửa ngày anh mới nhận.

“Anh ơi rốt cuộc em đã làm gì sai, anh hãy nói cho em biết đi...” Điện thoại vừa kết nối được tôi liền cầu xin.

“Em làm gì sai nào?” Anh hứng thú hỏi.

“Em không biết...”

“Em không biết thì làm sao anh biết được.”

“Thế sao anh còn chỉ đích danh em lên hát?”

“À. Vậy thì sao? Không được à? Anh còn tưởng họ cố ý loại em ra nên mới giúp em mà.”

“Anh! Em bị hãm hại đấy! Em không biết hát đâu! Em mà lên sân khấu, tự làm mất mặt mình thì thôi đi, nhưng không thể làm anh mất mặt được. Chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của anh anh biết không?”

“Vô tư đi, anh sẽ giả vờ không quen em.” Anh ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói.

Tôi cảm thấy mặt mình đen lại, không thể làm gì hơn là tiếp tục cầu khẩn, “Anh, anh hãy bảo họ loại em ra đi!”

“Em nói gì thế, không nghe rõ... Anh còn có việc, về nhà nói sau nhé.”

Trước khi cúp điện thoại anh còn nói một câu, “Anh sẽ đến dự đêm khai mạc.”

Tôi chỉ có thể ngẩng mặt lên trời ai oán, nước mắt đầm đìa.

Anh bảo về nhà nói tiếp, nhưng mấy ngày sau đó, dù tôi về nhà hay đến nhà anh đều không gặp được. Gọi điện thoại cho anh, nếu không phải không nhận thì là tắt máy. Không biết là bận thật hay là cố ý tránh tôi nữa.

Tôi vô cùng đau khổ, hết năn nỉ đàn chị thì thuyết phục Bùi Lương Vũ. Nhưng không biết hai người đã thông đồng trước với nhau hay thế nào mà đều nói một câu, “Đây là bên công ty tài trợ yêu cầu, thực sự không còn cách nào khác.”

Tôi tiếp tục cầu xin, “Người tài trợ là anh trai em, có chuyện gì em sẽ chịu trách nhiệm, không liên lụy đến mọi người đâu.”

Đàn chị sờ trán tôi, xem tôi có sốt hay không rồi nói, “Mãn Nguyệt bé bỏng của chị, em họ Lương, người đó họ Lưu. Rất khác nhau đấy. Em không thể vì chuyện cá nhân mà lừa dối tổ chức. Không sao đâu, tập luyện cho tốt đi, vẫn còn có thời gian mà.”

Bùi Lương Vũ xoa đầu tôi thở dài, “Anh cũng có nghe nói qua về tính tình của anh trai em. Anh đây lực bất tòng tâm rồi.”

Trước giờ thím vẫn cảm thấy tôi quá hướng nội, luôn động viên tôi tham gia hoạt động tập thể. Thím mà biết, không khéo sẽ xảy ra chuyện mẹ và ông bà ngoại của nhà tài trợ kéo cả đoàn đến tham dự đêm khai mạc mất. Cách này không được.

Cuối cùng tôi cũng hiểu, chuyện này coi như đã định sẵn kết cục rồi.

Thế nên tôi chỉ còn cách lao vào điên cuồng tập hát. Vào thời điểm tôi luyện đến mức chỉ cần vừa nghe thấy nhạc dạo đầu của bài hát là muốn nôn, lễ khai mạc rốt cuộc cũng được cử hành. Mấy lần diễn tập tôi đều không dám đi, chỉ nhờ Bùi Lương Vũ nói giúp. Mất mặt một lần là quá đủ rồi.

Tất cả những bộ trang phục tôi tự chọn đều bị đàn chị gạt bỏ. Cuối cùng chị ấy mượn cho tôi một bộ váy dạ hội màu trắng, đơn giản mà đẹp, chỉ có điều đó là váy cúp ngực, lưng và vai đều lộ ra ngoài. Lần đầu tiên tôi mặc trang phục hở hang như vậy, không khỏi có chút thiếu tự nhiên. Đàn chị không thèm để ý, nhất định bắt tôi mặc vào. Lúc chị ấy trang điểm cho tôi, tôi nằng nặc yêu cầu, “Nhất định phải trang điểm thật đậm cho em. Phải thật đậm vào!”.

“Trang điểm đậm không thích hợp với trang phục của em hôm nay.” Đàn chị không đồng ý. Tuy nhiên cuối cùng chị ấy vẫn phải chiều theo ý tôi. Đương nhiên tôi cũng không trang điểm dày đến mức không nhìn ra hình thù gì, chỉ là vẽ mắt thật đậm.

Tôi soi mình trong gương, hết sức hài lòng. Tốt lắm, chỉ cần khiến người khác không nhận ra tôi là được. Tôi cũng không muốn sau này đi trên sân trường cũng bị người ta chỉ trỏ. Nhưng trên thực tế, hôm đó chẳng ai chú ý đến khuôn mặt được trang điểm đậm hay quần áo của tôi cả.

Tôi cũng đã đoán trước được là anh sẽ đến. Với tính cách của anh, không đến xem tôi bị xấu mặt mới là chuyện lạ. Anh và các lãnh đạo của trường ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Đèn rất tối, tôi lại ở phía sau sân khấu nên không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ loáng thoáng thấy đôi lúc anh có nói chuyện mấy câu với thầy Phó hiệu trưởng bên cạnh. Mấy năm nay anh ngày càng chín chắn, mỗi cử chỉ đều tỏa ra khí thế.

Trước kia anh thường im lặng hoặc không cười, luôn có vẻ khó gần. Giờ đây tính cách trẻ con thời niên thiếu ấy dường như đã bay biến hết thảy, thay vào đó là vẻ lịch sự và bình thản, có chút nghiêm trang, có chút... làm say lòng người. Có người nói sức hút và khí chất đều phải được tôi luyện theo năm tháng. Tôi thực sự không đồng ý với cách nói này. Anh tôi không cần trải qua quá nhiều thử thách, cũng đã có một loại khí chất khiến người ta không thể bỏ qua.

Riêng điểm này, cứ nhìn biểu tình nhộn nhạo của đồng bào nữ trong hậu trường và dưới khán đài là biết. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng sự thực đúng là như vậy.

Có người đến vỗ vai tôi. Tôi quay đầu nhìn. Là đàn chị. Không biết có phải do ánh đèn rực rỡ không mà nụ cười của chị ấy vô cùng ấm áp.

“Sao rồi? Sắp tới phiên em, đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Vâng, cũng tàm tạm ạ.” Tôi cười thấp thỏm.

“Không sao đâu, cứ tự tin lên. Lần đầu tiên lên sân khấu có ai mà không căng thẳng. Em cứ hít thở sâu vài lần là được.” Vừa nói, chị ấy vừa hít thở sâu, ý bảo tôi làm theo.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra. Vài lần như vậy, đúng là cảm giác có khá hơn một chút, ít nhất cũng không run như trước nữa.

“Lương Mãn Nguyệt, tiếp theo là đến lượt em, chuẩn bị nhé.” Người phụ trách nhắc tôi.

Tôi gật đầu đi theo.

Đàn chị ở phía sau bỗng kêu lên, “Mãn Nguyệt!”

Nghe tiếng gọi, tôi quay đầu lại. Đàn chị mỉm cười với tôi.

“Cố lên em.”

“Vâng ạ.”

Tôi gật mạnh đầu, tự lấy thêm dũng khí. Lúc lên sân khấu tôi cảm thấy mình hơi run, chân dường như nhũn ra. Thế nhưng tôi lập tức đứng thẳng, ưỡn ngực đi tới khu vực trung tâm.

Trên sân khấu có rất nhiều đèn, tôi có thể nhìn thấy khán giả phía dưới, thấy anh đang ngồi ở đó, nhìn tôi đầy hứng thú. Tôi lập tức chuyển ánh mắt, cười một nụ cười cứng đờ.

Nhạc dạo vang lên. Tôi tập trung lắng nghe, cố gắng ổn định tâm lý.

“Dưới vẻ ngoài lộng lẫy và ánh đèn rực rỡ

Em tựa như ngựa gỗ nơi thiên đường này...”

Tôi biết giọng mình hơi run, nhưng vẫn may là còn hát kịp. Phản ứng của khán giả khá yên lặng, không kêu gào phản đối như trong tưởng tượng của tôi. Điều này làm tôi thoải mái hơn nhiều.

“Chỉ mong hoàn thành ước nguyện trẻ thơ

Để anh trên lưng và cùng anh bay lượn”

Tôi vừa hát vừa tự nhắc mình không được sai nhạc. Qua mấy ngày luyện tập, cá nhân tôi cảm thấy cũng không đến mức quá khó nghe. Đang chuẩn bị cứ thế mà hát tiếp, bỗng dưng loa phát ra một tràng âm thanh chói tai, sau đó tiếng nhạc đệm tắt hẳn.

Tôi đứng đờ ra tại chỗ.

Dưới khán đài lập tức loạn lên, ồn ào. Tôi không nghe rõ những người đó đang nói gì.

Bùi Lương Vũ ở cánh gà liên tục ra hiệu cho tôi hát tiếp. Tôi bối rối nhìn lại, gần như muốn chạy khỏi sân khấu.

Đúng lúc đó thì anh đứng lên.

Anh muốn đi ư?

Chẳng biết vì sao, tim tôi bỗng nhiên đau nhói, thất vọng vô cùng.

Thế nhưng anh không đi ra phía cửa mà bước lên sân khấu từ bậc thang bên trái. Phản ứng đầu tiên của tôi là, chẳng lẽ anh đang định mắng tôi? Vừa nghĩ thế, tôi lập tức chuẩn bị bỏ chạy.

Nhưng anh không đi về phía tôi, cũng không nhìn tôi mà đi thẳng tới cây đàn piano đặt trong góc phòng. Chiếc đàn ấy là do người biểu diễn song tấu piano giao hưởng của Mozart trước đó để lại. Ở dưới khán đài thoáng chốc trật tự, lặng ngắt như tờ.

Thế rồi anh nhìn tôi, nâng đôi tay lên. Giai điệu trôi chảy mà quen thuộc tuôn ra từ những ngón tay anh trên chiếc đàn. Đó là giai điệu của bài “Đu Quay Ngựa Gỗ”.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy mũi mình cay cay, có cảm giác muốn rơi nước mắt. Tôi thừa nhận, lần này anh đã cứu tôi trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Vậy là tôi một lần nữa cầm micro lên.

“Dưới vẻ ngoài lộng lẫy và ánh đèn rực rỡ

Em tựa như ngựa gỗ nơi thiên đường này

Chỉ mong hoàn thành ước nguyện trẻ thơ

Để anh trên lưng và cùng anh bay lượn...”

Tôi biết anh có thể đàn piano, vì ở nhà có một cây piano kiểu cổ, vẫn luôn có người đến bảo dưỡng định kỳ. Thím nói với tôi, đó là cây đàn ông mua cho anh khi anh học piano lúc nhỏ. Nhưng từ hồi cấp Hai anh không đàn nữa, thế nên tôi cũng không có cơ hội nghe anh chơi đàn.

Người chỉ đạo ánh sáng rất thông minh, chiếu một ánh đèn sân khấu vào trong góc. Khắp người anh được bao trùm trong một vầng sáng dịu dàng, toàn thân lung linh rực rỡ, sự tao nhã phủ trên khuôn mặt tuấn tú.

Tôi nghĩ, mình hát thực sự quá dở. Nếu không có nhạc đệm mà chỉ dùng tiếng đàn piano thì rất khó che giấu nhược điểm của tôi. Nhưng mỗi lần tôi không cẩn thận hát sai một nốt, anh sẽ rất khéo léo đàn theo, tựa như giai điệu của bài hát này vốn là như vậy.

Tôi chưa từng có cảm giác thế này, vô cùng biết ơn, vô cùng ngưỡng mộ anh trai mình.

Kết thúc phần trình diễn, anh đến bên cạnh tôi, nắm tay tôi cúi đầu chào khán giả. Tôi chợt tỉnh ra, vội vã cúi người thật sâu. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền làm tôi có chút hoảng hốt, dường như vừa tỉnh khỏi một giấc mơ vậy.

Anh kéo tôi đi vào hậu trường. Đèn mờ tối, cũng không còn nhìn thấy khán giả phía dưới nữa. Trong mắt tôi giờ chỉ còn gương mặt tuấn tú và cái nhìn sâu thẳm của anh.

Anh nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng nói một câu.

“Công nhận em đần.”

Hình ảnh đẹp trong mơ thoáng chốc vỡ tan như bong bóng xà phòng.

Tôi thở hồng hộc nhìn anh chằm chằm, “Ai đần hả?”

Anh khinh thường nhìn tôi, “Chẳng em thì ai?”

Sau đó anh quan sát tôi một lượt, cau mày, cởi áo vest nhét vào trong tay tôi, “Mặc vào rồi ra ngoài đợi anh.”

Tôi trợn mắt, “Giờ đang là mùa hè mà...”

Anh lập tức trừng mắt với tôi.

Tôi không dám nói thêm, cẩn thận mặc áo vào. Áo của anh rất lớn, tay áo vừa dài vừa rộng, khoác lên người tôi, thậm chí còn che hết cả bộ váy. Tôi cảm thấy mình giống như đang mặc trang phục diễn tuồng vậy.

“Ra ngoài đợi anh, anh sẽ trở lại ngay.” Anh ra lệnh, sau đó đi từ hậu trường ra sân khấu.

Lúc anh đi ra, ở dưới khán đài vang lên tiếng hò hét ầm ĩ. Tôi thở ra một hơi, chỉnh lại trang phục trên người rồi ra ngoài.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .